THÔNG TIN TRUYỆN
Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt
Tác giả:
Triệu LaiTrạng thái:
Đang raDiệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt
Đánh giá:
10.0
/
10
từ
12 lượt
Tác giả: Nhất Bán Công Tử.
Thể loại: Bách hợp, ABO văn, cung đấu, chiến tranh, ngược tâm, HE...
Văn án:
Tháng ba, yên hoa rực rỡ giữa bầu trời đêm Ân Vĩnh thành, nhưng cũng rất nhanh đã vụt tắt, chỉ còn lại một lớp bụi phủ mờ ảo trên nền trời âm u tịch mịch.
Gả cho ai, trước giờ Diệp Cẩm không mấy quan tâm, tâm tính nàng vốn đơn thuần, không nghĩ đến toan tính âm mưu, tất cả đều thuận theo tự nhiên. Chỉ là không ngờ đến, sẽ có ngày gả cho người đó, Lăng Tam Nguyệt...
"Đem Diệp Cẩm gả cho Thập nhất gia, xem ra lão hoàng đế đã đi một nước cờ liều, cùng lúc đối đầu với cả Phù Cơ công chúa và Diệp tướng quân. Nhưng chí ít hiện tại vẫn giữ được thế cục cân bằng, Diệp Cẩm là đứa con mà Diệp tướng quân yêu thương nhất, nay gả cho Thập nhất gia, nhất định Diệp tướng quân sẽ thu liễm mà không dám làm càn, mà bên phủ thất điện hạ, cũng sẽ không có động tĩnh gì lớn."
Một hôn lễ, lại được đặt lên bàn cờ thiên hạ toan tính, đem tính toán của bản thân đè nặng lên hai người vô tội khác...
Tháng ba mưa lất phất bay, cánh hoa mai trắng phiêu phiêu rơi xuống trước hiên nhà, bàn tay nhỏ vươn ra, hoàn hảo đón lấy cánh hoa. Diệp Cẩm cười cong mắt, tay áo tử sắc nhẹ lay lay, vươn lại một chút nước mưa.
Nghiêng nhẹ tán ô, nước mưa theo đường cong của ô chảy xuống.
Diệp Cẩm kinh ngạc nhìn vào lòng bàn tay mình, mưa không rơi vào tay nữa, nhẹ nhàng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt thuần đen xinh đẹp của đối phương.
"Không lạnh sao?" Đối phương dịu dàng lại chậm rãi mà thì thầm bên cạnh nàng: "Vào trong thôi."
Mưa rửa trôi sạch sẽ những ô uế trên trần gian này, gột rửa sạch sẽ những gì muốn quên đi, chỉ để lại một khoảng lòng nặng trĩu tê dại, hóa thành kẻ điên không ngày trở về.
Đôi mắt của nàng...
Là một khoảng trời vô tận, càng nhìn càng trong suốt, càng quan sát càng không rõ nội tâm đang suy nghĩ gì.
"Từ lúc bắt đầu vốn dĩ đã sai rồi, những bước tiếp theo chỉ sai càng thêm sai, nhìn lại chỉ toàn những sai lầm chồng chất sai lầm, không thể nào quay đầu lại được nữa."
Âm thanh tát tay chát chúa vang lên, Diệp Cẩm lảo đảo lùi về sau, mất thăng bằng mà ngã xuống đất, ánh mắt dại ra, ngây ngốc nhìn về một hướng vô định nào đó.
Diệp Tú Anh giận dữ ném những thứ trong tầm với vào người của Diệp Cẩm, điên cuồng gào lên: "Diệp Cẩm, ngươi hôm nay dám đối đầu với ta, ngươi quên ta chính là tỷ tỷ của ngươi hay sao?"
Không quay đầu lại được nữa rồi...
"Tam Nguyệt, ta thật sự không biết phải làm gì nữa rồi, ta thật sự không còn nơi nào để về nữa rồi..."
Lăng Tam Nguyệt đem nàng ôm vào lòng, nội tâm đau buốt rỉ máu, chỉ biết cố gắng ôm chặt lấy thân thể bé nhỏ đó, cố gắng dùng hơi ấm của mình xoa dịu nỗi đau trong lòng nàng ấy.
"Đừng sợ, ta ở đây, chúng ta về nhà."
Về nhà... nhà của các nàng...
Mọi thứ đều trôi qua vội vã, như cơn mưa phùn tháng ba, lạnh lẽo...
Diệp Tẫn... Tam Nguyệt...
Thể loại: Bách hợp, ABO văn, cung đấu, chiến tranh, ngược tâm, HE...
Văn án:
Tháng ba, yên hoa rực rỡ giữa bầu trời đêm Ân Vĩnh thành, nhưng cũng rất nhanh đã vụt tắt, chỉ còn lại một lớp bụi phủ mờ ảo trên nền trời âm u tịch mịch.
Gả cho ai, trước giờ Diệp Cẩm không mấy quan tâm, tâm tính nàng vốn đơn thuần, không nghĩ đến toan tính âm mưu, tất cả đều thuận theo tự nhiên. Chỉ là không ngờ đến, sẽ có ngày gả cho người đó, Lăng Tam Nguyệt...
"Đem Diệp Cẩm gả cho Thập nhất gia, xem ra lão hoàng đế đã đi một nước cờ liều, cùng lúc đối đầu với cả Phù Cơ công chúa và Diệp tướng quân. Nhưng chí ít hiện tại vẫn giữ được thế cục cân bằng, Diệp Cẩm là đứa con mà Diệp tướng quân yêu thương nhất, nay gả cho Thập nhất gia, nhất định Diệp tướng quân sẽ thu liễm mà không dám làm càn, mà bên phủ thất điện hạ, cũng sẽ không có động tĩnh gì lớn."
Một hôn lễ, lại được đặt lên bàn cờ thiên hạ toan tính, đem tính toán của bản thân đè nặng lên hai người vô tội khác...
Tháng ba mưa lất phất bay, cánh hoa mai trắng phiêu phiêu rơi xuống trước hiên nhà, bàn tay nhỏ vươn ra, hoàn hảo đón lấy cánh hoa. Diệp Cẩm cười cong mắt, tay áo tử sắc nhẹ lay lay, vươn lại một chút nước mưa.
Nghiêng nhẹ tán ô, nước mưa theo đường cong của ô chảy xuống.
Diệp Cẩm kinh ngạc nhìn vào lòng bàn tay mình, mưa không rơi vào tay nữa, nhẹ nhàng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt thuần đen xinh đẹp của đối phương.
"Không lạnh sao?" Đối phương dịu dàng lại chậm rãi mà thì thầm bên cạnh nàng: "Vào trong thôi."
Mưa rửa trôi sạch sẽ những ô uế trên trần gian này, gột rửa sạch sẽ những gì muốn quên đi, chỉ để lại một khoảng lòng nặng trĩu tê dại, hóa thành kẻ điên không ngày trở về.
Đôi mắt của nàng...
Là một khoảng trời vô tận, càng nhìn càng trong suốt, càng quan sát càng không rõ nội tâm đang suy nghĩ gì.
"Từ lúc bắt đầu vốn dĩ đã sai rồi, những bước tiếp theo chỉ sai càng thêm sai, nhìn lại chỉ toàn những sai lầm chồng chất sai lầm, không thể nào quay đầu lại được nữa."
Âm thanh tát tay chát chúa vang lên, Diệp Cẩm lảo đảo lùi về sau, mất thăng bằng mà ngã xuống đất, ánh mắt dại ra, ngây ngốc nhìn về một hướng vô định nào đó.
Diệp Tú Anh giận dữ ném những thứ trong tầm với vào người của Diệp Cẩm, điên cuồng gào lên: "Diệp Cẩm, ngươi hôm nay dám đối đầu với ta, ngươi quên ta chính là tỷ tỷ của ngươi hay sao?"
Không quay đầu lại được nữa rồi...
"Tam Nguyệt, ta thật sự không biết phải làm gì nữa rồi, ta thật sự không còn nơi nào để về nữa rồi..."
Lăng Tam Nguyệt đem nàng ôm vào lòng, nội tâm đau buốt rỉ máu, chỉ biết cố gắng ôm chặt lấy thân thể bé nhỏ đó, cố gắng dùng hơi ấm của mình xoa dịu nỗi đau trong lòng nàng ấy.
"Đừng sợ, ta ở đây, chúng ta về nhà."
Về nhà... nhà của các nàng...
Mọi thứ đều trôi qua vội vã, như cơn mưa phùn tháng ba, lạnh lẽo...
Diệp Tẫn... Tam Nguyệt...
Danh sách chương
Mục lục chương:
- Chương 1: - Diệp gia
- Chương 2: - Hôn sự với quỷ vương gia
- Chương 3: - Thành thân
- Chương 4: - Phu quân
- Chương 5: - Giáo tử*
- Chương 6: - Vũ Ưu
- Chương 7: - Rung động
- Chương 8: - Cá
- Chương 9: - Tranh cãi
- Chương 10: - Trồng cây
- Chương 11: - Ngượng ngùng
- Chương 12: - Ý phi
- Chương 13: - Rối loạn
- Chương 14: - Say
- Chương 15: - La Mã
- Chương 16: - Mượn binh
- Chương 17: - Tàn nhẫn
- Chương 18: - Cố sự
- Chương 19: - Âm mưu
- Chương 20: - Khởi đầu
- Chương 21: - Triệu gia
- Chương 22: - Học đường
- Chương 23: - Lựa chọn
- Chương 24: - Hôn
- Chương 25: - Cơ thiếp
- Chương 26: - Tự luyến
- Chương 27: - Trèo tường
- Chương 28: - Đoạt thê
- Chương 29: - Ngọ thiện
- Chương 30: - Tức giận
- Chương 31: - Kiêu ngạo
- Chương 32: - Trúng độc
- Chương 33: - Mộc Đầu
- Chương 34: - Lễ vật
- Chương 35: - Cảm động
- Chương 36: - Trâm cài
- Chương 37: - Giám định
- Chương 38: - Chấp nhận
- Chương 39: - Tính toán
- Chương 40: - Tiêu Ngọc
- Chương 41: - Tình địch
- Chương 42: - Trở mặt
- Chương 43: - Yến tiệc
- Chương 44: - Sát thủ
- Chương 45: - Tâm tư
- Chương 46: - Từ bỏ
- Chương 47: - Cầm nghệ
- Chương 48: - Đáp ứng
- Chương 49: - Ân ái
- Chương 50: - Cửu công chúa
- Chương 51: - Thích khách
- Chương 52: - Sợ hãi
- Chương 53: - Vỡ lòng
- Chương 54: - Hòa hảo
- Chương 56: - Nỗi lòng
- Chương 57: - Day dứt
- Chương 58: - Xuất hành
- Chương 59: - Hồ Lâm-Tri Kết
- Chương 60: - Phiên Bắc công chúa
- Chương 61: - Quân cảm tử
- Chương 62: - Tưởng niệm
- Chương 63: - Bóng ma
- Chương 64: - Tử trận
- Chương 65: - Hang động
- Chương 66: - Buông tay
- Chương 67: - Tuyệt vọng
- Chương 68: - Tiếc hận
- Chương 69: - Nhập ngục
- Chương 70: - Phản bội
- Chương 71: - Đố kỵ
- Chương 72: - Đau thương chất chồng
- Chương 73: - Diệp tẫn
- Chương 74: - Tro tàn lại cháy
- Chương 75: - Chân tướng
- Chương 76: - Nghiệt
- Chương 77: - Liên hoàn thuyền
- Chương 78: - Chạm mặt
- Chương 79: - Tái kiến
- Chương 80: - Yên hoa tam nguyệt
- Chương 81: - Tàn tuyệt
- Chương 82: - Chấp niệm
- Chương 83: - Tín ngưỡng
- Chương 84: - Phong vũ sa mạc
- Chương 85: - Hỷ sự liên miên
- Chương 86: - Quỷ
- Chương 87: - Nước mắt chảy ngược
- Chương 88: - Hóa giải ân oán
- Chương 89: - Ngược dòng
- Chương 90: - Quân quý Hàn gia
- Chương 91: - Sau cơn mưa trời lại sáng
- Chương 92: PHIÊN NGOẠI 1
- Chương 93: PHIÊN NGOẠI 2
- Chương 94: PHIÊN NGOẠI 3
TRUYỆN ĐANG HOT
2
4